Ký ức
Tôi sinh ra vào một ngày mùa hạ. Bà mụ đánh vật suốt hai tiếng đồng hồ, giữa tiết oi nồng của một trận giông đầu mùa mới "gọi" được tôi ra. Rồi trời xối xả mưa. Chớp nhoằng như mạng nhện trên đầu. Mẹ ngất đi còn tôi thì vô tư khua chân múa tay trong làn không khí trong trẻo và tinh khôi của cơn mưa rào vừa trút xuống ào ạt. Những cơn mưa theo đuổi tôi dần lớn lên...
Thuở nhỏ, cứ mỗi lần trời đổ mưa, hai chị em tôi lại sùm sụp nón mũ, lội bì bọp ngoài vườn để vồ ếch. Ếch chẳng bắt được bao nhiêu, chỉ biết cứ dầm mưa là thích. Hứng chí, chúng tôi còn ôm ngang thân chuối, khuấy tung cả vùng ao loang loáng mưa. Nhưng bữa cơm chiều hôm ấy, thế nào cả nhà cũng rôm rả với đĩa rau muống xào tỏi và món ếch rang lá chanh vừa thơm vừa giòn, ngọt, ăn đứt món thịt gà. Đã thế, bộ da ếch, bố còn căng được cho chúng tôi tròn một đầu lon sữa bò. Hong nắng cho thật se, vậy là đợi sau bữa cơm chiều, vác đi "tum tum" gõ khắp xóm. Tụi bạn hân hoan trong kỳ nghỉ hè, chẳng mấy chốc đã nhao ra kín gốc đa già, nghe hiệu lệnh trống mà chơi trò bắn bùm cho mãi đến khuya. Cứ bạ đống rơm mà ẩn cho thật kỹ. Đầu tóc, mặt mũi thơm sực mùi rơm tươi. Đêm, mẹ kẽo kẹt phấy chiếc quạt nan, hít hà mùi lúa mới trên tóc con mà say giấc.
Thuở nhỏ, có lần nước ngập vào nhà đến nửa mét. Bố mẹ tôi phải đến cơ quan trực cứu khẩn cấp. Hai chị em tôi ngồi thu lu trên chiếc giường lùng nhùng áo mưa che cho khỏi dột, chờ cha mẹ đi làm về. Chẳng biết chơi gì, hai đứa thõng chân xuống nước mà khảo nước cho thoả thích. Rồi còn lôi cả búp bê ra gội đầu, khiến cho bộ tóc vàng óng của công chúa bị tuột luôn xuống nước. Ở đấy có con cá rô vừa quăng mình, nhảy chóc lên không trung rồi lại rơi tõm xuống vùng nước bập bềnh bèo tây và bọt rác, kéo theo bộ tóc của búp bê. Chơi chán chê đến quá trưa, nóng lòng đợi mưa tạnh, nhưng trời giống như một miếng vá cũ vừa bị bung ra, làm cho nước càng được thể tuôn xuống xối xả. Hai chị em tôi ôm nhau khóc vì sợ và vì đói. Nhưng chỉ một lát sau, đã thấy bác hàng xóm chèo thuyền sang đưa cho cặp lồng cơm và mấy miếng cá kho. Kể cho chúng tôi nghe hết một câu chuyện cổ tích, bác lại tất tả chèo thuyền đi sang nhà khác.
Khi tôi lên Hà Nội thi đại học cũng vào ngày trời mưa. Bố mẹ kẽo kẹt đạp xe đưa tôi ra bến ô tô. Xe chuẩn bị chạy, mẹ dúi vội vào tay tôi gói xôi gà còn nóng hôi hổi, hai mắt đỏ hoe. Đây là lần đầu tiên tôi đi xa nhà, thử sức vào một cuộc đua đầy khó nhọc. Bố vỗ vai tôi rất mạnh - ông chỉ làm thế với những người bạn thân của mình - và mỉm cười: "Cố lên nhé, thanh niên!"
Bây giờ thì bố mẹ tôi đã về hưu. Nhà cũ đã được sửa lại nhiều. Làng cũ đã chuyển thành phố. Tôi bề bộn với rất nhiều công việc và dự định nơi đất khách. Nhưng trong những giấc mơ của tôi, tôi vẫn thảng thốt giật mình, nghe mơ hồ như có tiếng trống ếch tum tum và tiếng mưa gõ bong bong xuống những chiếc thau giăng hàng xuống nền nhà. Lại thấy như mình đang nằm trên một con thuyền cũ, nghe mưa thao thiết...
Thành Nam (Báo Văn nghệ trẻ)
Cập nhật 16-02-2006