Thu viễn xứ

Lại một mùa thu lá rụng dầy
Trời Paris lạnh mây thôi bay.
Con đường viễn xứ hương còn đó,
Lầm lũi ta đi, thương nhớ đầy.

Một hình, một bóng, một mình ta,
Cửa phòng chốt chặt, tháng ngày qua,
Niềm riêng trĩu nặng, ai chia nửa,
Lẳng lặng ra vào tựa bóng ma

Quê Hương ở đâu? Ta ở đây,
Tuổi già như lá úa trên cây,
Như pho tượng đá không hồn phách,
Trong bảo tàng Louvre lạc lõng này.

Còn biết nhớ ai, chờ đợi ai?
Ngoài hiên tí tách mưa lai rai
Có ai vừa đụng vào then cửa,
Một mẩu cành khô rụng ngõ ngoài...

Bernard Thọ

Thu Paris 2002