Hết Hạ đến Thu

Em ra đi không có ai đưa tiễn

Chỉ lá vàng vương vấn bước chân,

Màu xanh thấp thoáng trên vòm lá

Mà quanh em mùa Thu đã tới gần.

 

Ánh nắng Thu bao lần em ngây ngất

Say cùng ai trong sắc lá vàng tươi

Chiều Thu nay tia nắng sao đơn lẻ

Buồn đìu hiu xen giữa lá vàng rơi.

 

Con đường quen bỗng thấy lạ chơi vơi

Chân bước dồn mà đường sao xa thế?

Cứ gợi cho em về những ngày nắng Hạ

Hàng cây, vạt cỏ hòa quyện bóng hình ai.

 

Điều gì đây đón chờ em ngày mai

Những vạt cỏ, hàng cây, con đường mới

Những lời yêu thương, những lời giả dối?

Ai có lỗi đâu anh –

                             Vì hết Hạ đến Thu?

 

                       Phan Bích Thiện (Hungari)