Nhớ biển
Có một dạo tôi vô cùng nhớ biển
Nỗi nhớ cồn lên, chà xát trong lòng
Ôi cái nhớ của người xa quê mẹ
Thấy hồn mình như trống trải mênh mang
Tôi quên sao những ngày khi Xuân sang
Bụi mưa bay, bắc cầu vồng mặt sóng
Lấp lánh tầng cao gương than soi bóng
Đảo xa đưa về ngọn gió mơn man.
Nhớ những ngày trên mặt biển mù sương
Thuyền thả lưới, buông câu mùa cá mực
Những đêm Hè bên em cùng biển thức
Trăng muộn về, nghe phi lao ngân nga
Đã mấy mùa Xuân đến Đông qua
Chẳng cùng em chung nghe hơi biển thở,
Cũng chẳng được nghe khúc ca muôn thuở
Của đại dương thăm thẳm tự bao đời.
Trên đất lạ nơi “xứ tuyết quê người”
Tôi vật lộn với đất trời, sương gió
Mong kiếm tìm một niềm vui nho nhỏ
Một niềm vui trong hy vọng, đơn côi.
Thật bùi ngùi khi nghĩ tới biển khơi
Biển vắng tôi, chắc cũng buồn như Mẹ
Bởi quê hương quá nghèo, đành gạt lệ
Xa người thân, xa biển mặn tình thương.
Ước một ngày được trở lại quê hương
Để ùa ngợp trong mênh mông sóng cả
Để lại cùng em ngồi trên bãi đá
Ngắm hải âu chao liệng dưới trời xanh.
Ngọc Xuân (CH Séc)
Related news:
- Chùm thơ nhân ngày Valentine (15-02-2006)
- Mẹ và Quê (09-02-2006)
- Chùm thơ Xuân (03-02-2006)
- Mừng Chúa Giáng Sinh (26-12-2005)
- Mùa Đông (23-12-2005)
- Khoảnh khắc (16-12-2005)
- Ðợi chờ (09-12-2005)
- Lá bùa xứ Huế (25-11-2005)
- Hội hoa KEUKENHOF (18-11-2005)
- Tháng Mười ơi! (11-11-2005)
Last modified 21-04-2008